Vài dòng tâm sự của một game thủ đã tìm được cách để thực sự chill với game, thay vì chơi game giải trí nhưng mà toxic.
Đây là câu hỏi mà trong suốt quãng thời gian từ lúc bắt đầu chơi game đến bây giờ, tôi đã tự đặt ra để hỏi bản thân mình không biết bao nhiêu lần. Ừ, thì người ta vẫn hay bảo chơi game để giải trí mà. Thế nhưng mà cá nhân tôi, khi liên hệ với một số người quen biết hay thậm chí là chính bản thân mình lại thực sự nghi hoặc cái “giải trí” trong nó liệu có thực sự tồn tại hay không và làm thế nào để thực sự chill với game. Nhưng phải đến mãi sau này tôi mới thực sự có được câu trả lời mà mình hài lòng.
Nói sơ qua một chút về bản thân, tôi bắt đầu chơi game từ rất lâu rồi, qua những chiếc điện thoại Nokia C1, C2, những chiếc cảm ứng đời đầu mượn của anh chị, người thân trong gia đình. Nhưng đến với Liên Minh Huyền Thoại thực sự là một bước ngoặt đối với cuộc đời, là lúc mà tôi bắt đầu được gọi với cái tên “thằng nghiện game”. Thành tích học tập từ Giỏi xuống Trung Bình chỉ sau 2 năm, tôi bị bố mẹ tẩn cho không biết bao nhiêu lần vì tội trốn học đi quán net. Lúc đó là những năm vừa vào cấp 2, và đương nhiên với chức vụ Đội phó đội Hình sự tỉnh thì bố tôi nghiêm cấm việc chơi game, hay đụng vào chiếc điện thoại di động quá sớm.
Những gì ông muốn ở tôi là một đôi mắt đẹp, một đôi mắt khỏe mạnh, một cái đầu có thể tập trung và suy nghĩ chu đáo để theo ngành bố và làm bố nở mày nở mặt. Nhưng mà lúc ấy nghiền quá, cứ rảnh là xin đi đá bóng, đi bơi thế này thế nọ, rồi chui vào quán net dual rank, đôi khi là có bạn, đôi khi là một mình. Tôi cứ cắm mặt vào chiếc máy tính màn hình 60hz một cách chăm chú tới mức không đủ tỉnh táo và tập trung để giữ vững được ít nhất 1/3 phong độ học tập trước kia. Mức rank đi lên, thành tích đi xuống thậm tệ, đó là lúc bố tôi – người đàn ông thép phát hiện ra câu chuyện đi net và bắt đầu thiết quân luật sau một trận đòn nhừ xương.